Cá cược mạt chược và tinh thần đáng quý, bài viết này sẽ tiếp tục câu chuyện tình của tôi và Như Sương.

Cá cược mạt chược và tinh thần đáng quý

Click truy cập nhà cái Kubet-TRUY CẬP NGAY

cá cược mạt chược

  Đó là ngày 11 tháng 11 năm 2017. Lúc 8:27 sáng, tôi đang đứng trước bia mộ của Như Sương, bên cạnh là bia mộ của Trương Cảnh Phàm. Nhà cái cá cược Kubet và Ku casino uy tín nhất.

  Hôm đó là ngày giỗ đầu của Như Sương, tôi mang hoa và táo loại quả yêu thích của Như Sương đến nghĩa trang để thăm cô ấy. Bản thân tôi thầm nghĩ “giờ này chắc họ đã gặp lại nhau, thật tuyệt”.

  Vào ngày 11 tháng 11 năm 2016, thi thể của Như Sương được tìm thấy trong một biệt thự ở Hồ Nhật Nguyệt. Nguyên nhân cái chết là do treo cổ tự tử, dụng cụ được sử dụng là dây đàn guitar. Các bác sĩ pháp y ước tính thời điểm tử vong vào khoảng 6 giờ sáng. Có thể tưởng tượng được rằng Như Sương đã bỏ ra ngoài khi mà tôi còn đang ngủ.

  Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó sáu dây đàn guitar của tôi đã biến mất. Phải đến khi tôi đến Hồ Nhật Nguyệt thu dọn đồ đạc vài ngày sau đó. Tôi cũng phát hiện ra rằng dây đàn của Trương Cảnh Phàm cũng đã bị cắt. Như Sương đã kết liễu cuộc đời mình với 12 dây đàn guitar.

  Tuy nhiên, có lẽ tôi đã rơi hết nước mắt từ rất lâu rồi. Sau tiếng khóc đau lòng vào ngày cuối cùng trước khi Như Sương ra đi, từ cái chết của cô ấy đến khi tôi đứng trước bia mộ một năm sau đó. Tôi không để lại một giọt nước mắt nào nữa, không phải là không đau lòng. Mà là bản thân tôi đã không biết biểu đạt cảm xúc ra sao nữa rồi.

  Hơn một năm qua, tôi vẫn ngày đêm đánh đàn, hát, viết chữ và luyện thư pháp. Cà phê và thuốc lá không rời tay, tôi vẫn có thể sinh hoạt như thường. Chỉ là đã không còn những cảm xúc mãnh liệt nữa rồi.

  Tôi lạnh lùng nhìn tấm bia mộ khắc tên của Như Sương và Trương Cảnh Phàm. Người đàn ông bên cạnh không ngừng vỗ vai tôi, tôi biết anh Văn muốn tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Nhưng tôi chỉ im lặng, lặng lẽ nhìn .. . “Triệu Như Sương “.

Thanh tỉnh

cá cược mạt chược

  Trong lúc về, tôi ngủ quên trên xe của Anh Văn. Khi tỉnh dậy đã thấy đại dương bao la ngoài cửa kính xe. Lúc này Anh Văn bên cạnh nói: “dậy rồi phải không? Mau xuống đi hóng gió biển cho thư thái”.

  Tôi và anh Văn đi bộ chậm rãi bên bờ biển, chúng tôi chỉ hút thuốc và không nói chuyện. Chỉ ngửi thấy mùi gió biển mặn mòi, cho đến khi anh Văn ra hiệu cho tôi ngồi xuống bậc đá.

  “chú định tiếp tục như vậy sao?” Anh Văn đưa cho tôi một điếu thuốc và nói thẳng.

  “Em thế nào? Không khóc, không náo, không phải rất ổn sao anh?” Giọng điệu của tôi không có chút cảm xúc nào.

  “Thật ra, nếu em khóc, anh sẽ bớt lo lắng hơn. Đã một năm rồi, biểu cảm trên khuôn mặt em hầu như không thay đổi. Làm sao vậy? Năm sau em có đi tìm Như Sương không?”. Lời nói của anh Văn rất nghiêm túc, tôi chỉ có thể câm lặng không nói..

  “Thế quái nào mà em không nói chuyện?! Em thật sự sắp chết sao?!” Anh Văn thể hiện trạng thái mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu tại sao anh ấy tức giận. Nhưng tôi thực sự không thể lấy ra được trạng thái mà mọi người hi vọng thấy ở tôi.

  Tôi nhìn về phía xa với vẻ mặt vô hồn, đột nhiên một cú đấm giáng vào mặt tôi. Tôi lăn lộn trên mặt đất vài lần mà không thấy đau chút nào.

  “Thế nào? Tỉnh chưa? Muốn nữa không? Đảm bảo đánh cho chú tỉnh thì thôi”, Anh Văn giống như sắp giết tôi vậy. Tôi nằm trên mặt đất lạnh lùng nhìn Anh Văn rồi đứng dậy. .

  “Nếu không, anh muốn tôi làm gì? Như Sương đã chết! Cô ấy đã chết! Người con gái tôi yêu! Người con gái duy nhất tôi yêu đã chết! Đồ khốn kiếp! Tôi nói cô ấy đã chết, anh có nghe tôi nói không!!” tôi hét lên. Một tiếng gầm khàn khàn dường như chạm tới bầu trời, và giây sau tiếng gầm, mặt tôi lại tiếp xúc với nền đất.

Anh Văn đứng dậy đánh tôi thảm thiết, từ mặt đến thân thể đều không buông tha. Anh ấy đấm tôi không ngừng, lúc đó tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt thật sự muốn đánh chết tôi.

Ngay khi nền đất đầy máu của tôi, tôi trở mình và đánh một cái móc vào cằm Anh Văn. Anh Văn dừng lại, và chúng tôi ngồi trên mặt đất thở hổn hển, lúc đó Anh Văn cười.

“Cú đấm này tốt, đau quá!” anh Văn lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói.

“Như nhau, e rằng nếu không đánh lại anh thật sự sẽ giết chết em” tôi nói.

Ngồi lại trên bậc đá của bờ kè, tôi và Anh Văn tiếp tục nhìn ra biển để lắng xuống. Anh Văn nói: “Xin lỗi, hành động có chút thô lỗ. Lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

“Không, đều là bị thương nhẹ, nhưng cảm ơn anh. Em đã tỉnh táo hơn rất nhiều.” Sau khi chịu vô số cú đấm mạnh, ý thức của tôi trở nên rõ ràng.

Bức thư

Sau khi đưa cho tôi điếu thuốc, Anh Văn nói tiếp: “Nếu em còn tỉnh, tốt hơn hết là em nên nghe những gì anh sẽ nói tiếp theo. Anh sẽ không nói nhảm, anh sẽ cho em biết một số thông tin về Như Sương”.

Mắt tôi trong nháy mắt sáng lên, quay đầu nhìn Anh Văn, “Liên quan tới Như Sương?”.

“Một năm trước, vài ngày trước ngày Như Sương tự sát, em ấy đã đến tìm anh” anh Văn nói một cách bình tĩnh, nhưng toàn thân tôi lại run lên.

” Như Sương yêu cầu anh chuyển một thứ gì đó cho chú. Cô ấy nói rằng cô ấy không đủ can đảm để đưa nó cho em. Vì vậy cô ấy đã nhờ anh giúp và yêu cầu anh đưa nó cho chú sau. Anh cũng cảm thấy có điều gì đó vào ngày hôm đó”. Anh Văn dừng lại giữa chừng nói rồi quay lại nhìn tôi.

  “Hơn nữa, em ấy rất yêu chú”.

  Lúc đó trong mắt tôi có một tia ấm áp, điều mà cả năm nay tôi không cảm nhận được. Ngay lúc nước mắt tôi sắp rơi, Anh Văn lấy trong túi ra một chiếc phong bì và đưa cho tôi.

  “Đây là thứ Như Sương muốn anh chuyển cho cậu. Giờ là lúc đưa nó cho cậu rồi. Cầm lấy đi”.

  “Nhân tiện, anh cũng không biết nó viết gì. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, đó là, hãy chuẩn bị tinh thần trước khi đọc”. Sau khi đưa nó cho tôi, Anh Văn đứng dậy và châm một điếu thuốc và nói tiếp: “Đi thôi, về nhà trước, chuẩn bị xong thì mở ra”.

  Nhịp tim

  Sau khi Anh Văn đưa tôi về nhà, trời cũng đã tờ mờ sáng. Tôi cầm một điếu thuốc và lá thư ra ban công, chậm rãi ngồi xuống, hút vài điếu thuốc. Tôi hít một hơi thật sâu, mở phong bì trên tay ra. Nhưng không lâu sau khi tôi bắt đầu đọc, tôi đã rơi nước mắt, thứ mà tôi đã không nhìn thấy trong một thời gian dài. Như thời gian dài tôi cũng chưa cá cược tại nhà cái Kubet vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Này, Vũ Thiên, khi anh đọc lá thư này, thì em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em quyết định viết lá thư này sau khi nghe ca sĩ quán bar hát bài “Ngày mưa”, cũng là sáng sớm ngày hôm đó. Viết lại những gì em muốn nói với anh bằng những dòng chữ viết tay. Viết chữ trước mặt anh thực sự là rất có áp lực. Anh cũng đừng để ý những dòng chữ bình thường này của em nhé. Hahahahaha!

  Em vẫn còn nhớ ngày đó, khi em gặp anh lần đầu tiên, em thực sự không thích mạt chược. Điều em thích là anh, huh ~ Cuối cùng em cũng thở phào nhẹ nhõm. Haha, em chỉ sử dụng nó khi em muốn gặp anh. Muốn học mạt chược như một lý do để tiếp cận anh. Em có vẻ rất mưu mô khi nói điều này, haha, được rồi, em thích anh, huh!

  Nhưng em không ngờ rằng anh vừa quan tâm, vừa chu đáo với em. Không chỉ biết cách chăm sóc em mà còn sẵn sàng mua băng vệ sinh cho em, khi em ốm thì đưa em đi khám. Anh sẽ nhớ món em thích ăn, anh sẽ hát và chơi guitar. Anh khiến em hạnh phúc mỗi ngày, anh thực sự là một chàng trai tốt. Nhưng một ngày khi em phát hiện ra rằng em đã yêu anh, em nhận ra đã quá muộn.

  Em muốn nói rằng lựa chọn ra đi là một quyết định em đã đưa ra từ rất sớm. Em biết ý nghĩa của sự lựa chọn này. Em biết đây có thể không phải là cách đúng đắn nhất, nhưng đó là cách duy nhất để em bớt căng thẳng. Em xin lỗi vì nói với anh trước đây rằng anh không hiểu em. Chỉ là em đã quá mất kiểm soát vào thời điểm đó. Em xin lỗi.

  Nhưng dần dần em phát hiện ra rằng theo thời gian, càng yêu anh, em càng đau khổ. Mỗi khi ở trong vòng tay anh, những kí ức đau lòng ấy lại hiện về. Thực sự thì em đã cố gắng sống tố, nhưng em càng cố gắng thì những ký ức đó lại càng rõ ràng. Mỗi ngày em đều gặp ác mộng, tùy thời tùy lúc nhìn về quá khứ. Hy vọng anh có thể hiểu cho em, sống thực sự quá đau khổ.

  Vũ Thiên, em cảm ơn anh nhiều. Gặp được anh thực sự là niềm vui nhất trong chặng đường cuối đời này. Cảm ơn anh đã mang đến cho em rất nhiều kỉ niệm đẹp. Cảm ơn anh đã dịu dàng và tốt với em như vậy. Có lẽ nếu chúng ta sớm gặp nhau hơn, thì kết cục sẽ khác. Nhưng em sẽ không trách Chúa, em nghĩ rằng phải có lý do của Ngài để Chúa sắp xếp như thế. Mặc dù chúng ta gặp nhau muộn, nhưng vẫn tốt hơn việc làm hai đường thẳng song song đúng không?

  Cuối cùng, may mắn thay, anh không thể nhìn thấy nước mắt của em khi đọc bức thư này. Em khóc nhiều đến mức sắp bất tỉnh. Hahaha, nhân tiện, anh có nhớ còn có một yêu cầu cuối hay không? Chuẩn bị sẵn sàng ~ Em mong rằng, anh phải vui vẻ mỗi ngày. Và đừng cau có nữa, anh thật sự rất đẹp trai khi cười. Nếu anh đang có tâm trạng xấu, hãy nghĩ đến cách em cười, hứa với em, nếu không em sẽ tức giận.

  Vũ Thiên, em thật sự rất vui khi được biết anh. Mong kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, nếu được gặp lại, em sẽ yêu anh lần nữa. Được rồi, đã đến lúc phải nói lời chia tay rồi. Mong anh đừng vì em mà rơi nước mắt. Hạnh phúc có được trong đời này của em đã đủ rồi. Mong anh mỉm cười khi nghĩ về em, vì khi ở bên anh, em thật sự rất hạnh phúc. Tuy anh tên là Vũ Thiên nhưng em mong trái tim anh sẽ không mưa nữa. Cuối cùng, em sẽ chia sẻ một trong những bài hát yêu thích của em với anh. Nếu anh nhớ em thì chỉ cần hát là em sẽ nghe thấy, nhất định em sẽ nghe thấy. Nhà cái cá cược Kubet tiền thật hàng đầu.

Tâm Động

Đã bao lâu rồi không gặp em, nghĩ rằng em đang ở đâu.

Thì ra đang ở trong trái tim anh, theo mỗi nhịp hô hấp của anh.

Có bao xa? Nghĩ rằng ngửi không thấy mùi hương của em.

Ai biết được rằng hình bóng em có bao dài, quay đầu là đã thấy được em.

Để qua khứ qua đi, đã không kịp để thích em lần nữa rồi.

Mây trắng quấn lấy trời xanh, nếu ta mãi mãi không thể sánh bước bên nhau.

Ít nhất hãy cho chúng ta dũng khi đi tưởng niệm, quyền được sở hữu.

Để bạn có thể hiểu những dấu vết trong trái tim anh.

Anh luôn muốn gặp lại em và cố gắng hỏi về tin tức của em.

Thì ra em luôn sống trong trái tim anh, bảo vệ hồi ức của anh.

  Anh yêu em, hẹn gặp lại ở kiếp sau.

                              (2016.3,25 Triệu Như Sương)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Tinh thần cá cược mạt chược

  Trước hết phải biết nguồn gốc của mạt chược, nó được phát minh ra cách đây 600 năm trong chuyến du hành về phương Tây của Trịnh Hòa. Lúc đó Trịnh Hòa gặp nạn cùng binh lính trôi dạt trên biển nên đã tạo ra mạt chược. Mục đích để cho những người lính nhất thời quên đi nỗi nhớ nhà. Cũng nhờ sự phát minh và phát triển của mạt chược mà vị thế trong lịch sử của Trịnh Hòa ngày càng vững chắc và được nhiều người biết đến.

  Một sự thật không thể chối cãi là mạt chược có nguồn gốc từ Trung Quốc. Ngoài những chữ Hán được khắc trên mỗi viên mạt chược. Mỗi chữ đều có nguồn gốc và ám chỉ riêng. Giống như chữ “phát” là biểu tượng của hy vọng quê hương giàu có, phát đạt. Tượng trưng cho Trung Nguyên đại địa là chữ “trung”. Tượng trưng cho biển lớn, đại hải trắng xóa là chữ “bạch”, đơn vị của tiền là “vạn”. Lương thực là “văn”, đơn vị cho những lần bắt cá là “sọc”. Thuyền ra khơi có  “gió”, bốn mùa biến hoán và hoa thảo thì có “hoa”. Mỗi một loại biểu tượng đều có ý nghĩa là đại diện riêng.

Ngoài đại diện cho văn hóa phương Đông, thì mạt chược cũng đại diện cho truyền thống và tinh thần của Trung Quốc. Người phương Đông bảo thủ, truyền thống, đốt hương thờ Phật. Tuân thủ hiếu đạo, dùng đũa ăn cơm, đối đãi người khác nhẹ nhàng và tinh tế. Văn hóa phương Đông rất là bác đại tinh thâm, chúng ta vừa nội liễm vừa khiêm nhường. Địa vị của mỗi người có cao có thấp, nhưng nhân cách không hề có quý tiện chi phân. Học cách tôn trọng người khác thì chúng ta cũng sẽ nhận lại được sự tôn trọng của họ. Tôn trọng lẫn nhau mới là tinh túy của văn hóa phương Đông.

  Lý do tại sao mạt chược có thể lưu lại trong lịch sử là ngoài sự thú vị của trò chơi. Nó còn giúp tăng cường kết nối tình cảm giữa gia đình và bạn bè. Kích thích tư duy và suy nghĩ của chúng ta v.v. Có nhiều lợi ích tích cực mà mạt chược mang lại. Kubet là gì? Nếu chúng ta có thể hiểu được ý đồ của Trịnh Hòa vào thời điểm đó. Hiểu được sự cống hiến của những người lính, nỗi nhớ nhà của họ. Và sau đó là niềm tin và văn hóa mà chúng ta là những người phương Đông tuân thủ Thì tinh thần Mạt chược sẽ bất diệt.

————————————————– ————-

Tái bút

 Ngày 11 tháng 11 năm 2020, tức là ngày giỗ thứ 4 của Như Sương. Như thường lệ mỗi năm, tôi sẽ đến nghĩa trang để gửi hoa và táo cho Như Sương.

  Tôi vẫn còn nhớ cách đây 4 năm, khi đọc xong bức thư của Như Sương để lại, tôi đã khóc cho đến khi ngủ gục trên ban công. Nhưng khi tỉnh dậy, tâm trạng tôi bình tĩnh lạ thường, lúc đó tôi mới nhìn lên trời. Cô ấy nhất định sẽ là người tôi yêu nhất đời, có lẽ tôi sẽ cô độc hết đời nhưng không sao. Vì tôi đã từng và sẽ mai yêu cô ấy, một tồn tại như là thiên sứ.

  Trong bốn năm qua, tôi chơi piano và hát hay hơn, viết nhiều bài hấp dẫn hơn. Khi tôi chơi mạt chược với anh Văn, Anna và tiểu Quân, tâm trí tôi toàn là nụ cười của Như Sương. Tôi vẫn nhớ rằng tôi thường bắt đầu khóc khi tôi đang chơi. Anh Văn họ bảo tôi đừng khóc, bảo tôi khóc ở bàn cược là đánh mất tinh thần của Như Sương rồi.

  Tinh thần của Như Sương là gì? Cũng giống như văn hóa phương Đông thể hiện qua mạt chược. Như Sương là một cô gái yêu đời và tuân thủ các nguyên tắc. Không chỉ hiền lành, tốt bụng, cô ấy luôn dành mỗi ngày cho cuộc sống của mình đầy đủ và ý nghĩa. Sự khiêm tốn của người châu Á Như Sương giống như một nhân vật tiêu biểu. Cho dù cuối cùng cô chọn kết thúc cuộc đời mình, cô vẫn không quên đối đãi tốt với mọi người xung quanh.

  Tối hôm đó, tôi cầm cây đàn ra ban công, một lúc sau khi nhìn trời. Tôi nói: “Như Sương, đến đây để anh hát cho em nghe. Nếu em nghe thấy, hãy cho anh lời đáp trong giấc mơ đêm nay. Được chứ?”.

 Tôi cứ nhìn lên trời vừa đánh đàn vừa hát. Tôi cười và nước mắt chảy dài, khi tôi hát, “Anh muốn nói to với em rằng em đã ở trong thế giới của anh. Quá khứ khó bỏ và khó quên. Anh yêu em nhiều lắm nên chọn cách không từ bỏ không ép buộc. Đừng khóc, không xinh đâu… “. Nước mắt tôi cứ rơi mãi không ngừng. Nhưng nụ cười cũng mãi ở trên môi, sau khi hát xong, tôi nhìn thiên không và nói nhỏ:

“Kiếp sau nhất định phải gặp lại nhau, chúng ta đã ước hẹn rồi”.

  (Kết thúc)

————————————————– ————-

Kết luận:

Câu chuyện tình của tôi và Như Sương đến đây là kết thúc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời này. Tiếp đến thì tôi cũng sẽ ra tiếp các câu truyện mới, cùng với những kỹ năng cá cược. Hy vọng câu chuyện tôi chia sẻ cùng với những kinh nghiệm cá cược của tôi có thể giúp bạn giải trí. Giúp bạn có thể áp dụng khi tham gia chơi cá cược, thắng cho mình những khoản tiền cược hấp dẫn.

Nhà cái Kubet là nhà cái cá cược online uy tín hàng đầu Việt Nam chuyên cung cấp dịch vụ cá cược uy tín. Bạn có thể tham gia chơi cá cược thể thao, xóc đĩa, tài xỉu, game bài casino, lô đề xổ số online cực hay và hấp dẫn.

Cá cược dịch vụ khác

Bạn có thể tham gia cá cược tại nhà cái với những dịch vụ như tài xỉu, xóc đĩa, baccarat, cá cược thể thao, xổ số…

Đặt cược nhiều bàn